Đề bài: Một buổi tối, sau khi đã học bài xong, em bước ra sân, hít thở không khi trong lành của màn đêm yên tĩnh. Hãy tả lại khung cảnh quanh em lúc đó.
Đó là một buổi tối mùa hè. Ngồi học trong căn phòng nhỏ, em cảm thấy thật nóng bức và ngột ngạt. Khi đáp số của bài toán cuối cùng được chép nắn nót vào vở, em bước ra sân. Một cảm giác mát mẻ, khoan khoái và dễ chịu tràn ngập trong tâm hồn.
Trăng mười bảy nên lên muộn. Giữa màn đêm thăm thẳm, vầng trăng tròn nhỏ và cao vời vợi lơ lửng như một cái đĩa bạc. Ánh trăng vàng nhạt, huyền ảo bao trùm lên cảnh vật quanh em. Trăng soi sáng sân nhà. Trăng soi mình trong đáy giếng. Khi em múc nước rửa mặt, cái gàu vừa chạm xuống mặt nước, bóng trăng liền tan ra, vỡ vụn thành muôn ngàn mảnh li ti, lấp lánh trong gàu nước mát khiến cho em cảm thấy tỉnh táo hẳn.
Khu vườn cũng tràn ngập ánh trăng. Những bóng cây tối sẫm, in hình trên măt đất như rải thảm hoa. Gió thổi nhẹ làm cây lá xao động và tấm thảm hoa thay hình đổi dạng liên tục, làm em ngắm mãi không biết chán. Thoang thoảng trong gió mùi hương trái chín. Phải rồi ! Hương ổi đầu mùa đấy. Em bước tới. Dưới bóng trăng, có thể nhìn thấy thấp thoáng những trái ổi tròn lủng lẳng nấp sau lá. Hái trái ổi, đang thưởng thức vị ngọt giòn của nó, em chợt giật mình vì tiếng chim trong vòm lá. Chắc là chú chim này đang ngủ mô đấy. Vừa đoán em vừa búng tay vào mũi mình, tự giễu cợt cái tính nhát gan như thỏ đế. Trong bóng tối, một con ong bay vù ra, vo ve có vẻ rất khó chịu. Nó làm như chính em đã khuấy động giấc ngủ của nó vậy.
Em bước vào sân, vươn vai làm mấy động tác thể dục cho đỡ mệt mỏi. Gió thổi nhẹ. Tiếng xào xạc của vườn cây lẫn trong tiếng kẽo cà kẽo kẹt của rặng tre đầu ngõ. Từ các ngôi nhà trong xóm, ánh điện vẫn thấp sáng trưng. Bây giờ vẫn chưa khuya lắm, có lẽ mọi người đang xem chương trình truyền hình. Tiếng nhạc. Tiếng cười nói. Tiếng gọi của ai đó. Chợt từ ngôi nhà nhỏ của bác An có tiếng khóc của bé Bi. Chắc nó đang ngủ dỡ giấc thì giật mình thức dậy. Tiếng ầu ơ của bác An vang lên. Lời ru trong đêm nghe thật dịu ngọt, sâu lắng, thiết tha. “Ầu ơ... cái ngủ mày ngủ cho ngoan”. Ngủ đi ! Bé Bi ơi ! Màn đêm yên tĩnh thế cơ mà. Bước vào nhà, em vẫn còn luyến tiếc cái không khí thoáng đãng, mát mẻ của trời đêm. Sau khung cửa sổ, vầng trăng tròn, vàng thắm vẫn lơ lửng trên vòm cao mênh mông.
Em chợt thấy yêu vô cùng những hình ảnh quanh mình. Ngôi nhà nhỏ. Ngõ xóm quanh co. Mảnh vườn đầy hoa trái và cả những đêm hè yên tĩnh, mát mẻ này nữa. Giấc ngủ đến từ lúc nào, em cũng không rõ. Chỉ biết trong giấc mơ đêm ấy hiện lên một vầng trăng vàng thắm. Lơ lửng. Lơ lửng,...