Kể lại đoạn cuối truyện Vua chích choè (từ Giờ đây công chúa là một chi phụ bếp đến hết) theo lời kể của công chúa
Gợi ý:
a. Kể lại được các sự việc quan trọng trong phần cuối của truyện:
- Sự khó nhọc của công chúa khi phải làm chị phụ bếp.
- Chứng kiến cảnh sang trọng của hôn lễ do nhà vua tổ chức, công chúa buồn tủi và thấm thía nguyên nhân đẩy mình đến tình trạng này.
- Nhà vua bước lại, nắm lấy tay nàng mời nàng nhảy, khiến nàng sợ hãi. Nhận ra đó là Vua chích choè, nàng càng bối rối, nhưng đã bị vua kéo vào giữa phòng, khiến nàng vô cùng xấu hổ trước những ánh mắt tò mò và lời gièm pha của những người chứng kiến.
- Vua chích choè nói với nàng sự thật những gì đã xảy ra từ khi hai người về sống với nhau. Nàng khóc vì nhận ra những điều sai trái của mình. Hôn lễ của Vua chích choè với công chúa đã diễn ra rất vui vẻ.
b. Tuỳ mối quan hệ giữa nhân vật kể chuyện với người nghe và với các nhân vật khác trong truyện mà chọn từ xưng hô cho phù hợp: xưng tôi với người nghe, tự xưng là tôi hoặc thiếp khi nói với Vua chích choè và gọi Vua chích choè là ngài hoặc chàng (tuỳ lúc).
c. Tính chất của lời kể và giọng kể phải phù hợp với thân phận, giới tính của nhân vật kể chuyện (là phụ nữ, làm phụ bếp, đối diện với vua,...).
Bài làm 1:
Từ ngày làm phụ bếp trong cung vua, cuộc sống của hai vợ chồng tôi được cải thiện hơn rất nhiều. Tôi không phải vất vả buôn bán ngược xuôi ngoài chợ nữa. Để tiết kiệm, tôi thường cho cơm, thức ăn thừa vào hai chiếc nồi buộc hai bên tạp dề rồi mang về nhà. Nhờ đó, vợ chồng tôi không còn lo nghĩ đến miếng ăn, thức uống hàng ngày.
Một hôm nọ, trong cung vua mở tiệc linh đình. Hóa ra, hôm ấy là ngày nhà vua kết hôn. Nhân lúc rảnh rỗi, tôi đi theo những người hầu đang làm nhiệm vụ bưng bê, lẻn vào phòng tiệc. Đập vào mắt tôi là một khung cảnh vô cùng tráng lệ, nguy nga. Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi bản thân không nhìn thấy ánh đèn lấp lánh kia. Đã bao lâu rồi bản thân không được mặc những bộ áo quần thướt tha như các vị khách. Tôi thầm nghĩ cho số phận cực khổ của mình. Tôi nhận ra mình thật tệ hại, xấu xí. Chính bản tính kiêu căng đã đẩy tôi đến bước đường này. Đột nhiên, có người ném cho ít đồ ăn thừa, tôi vội vã nhặt lấy, cất vào trong nồi. Lúc cúi đầu, tôi nhìn thấy một đôi giày sáng bóng đang khoan thai bước trên tấm thảm. Không ai khác, đó là nhà vua cao quý.
Trong lúc mải mê ngắm nghía, tôi phát hiện có ai đó đang đến gần mình. Người này tiến tới và nắm chặt bàn tay tôi. Vì quá sợ hãi, tôi đã giật tay lại. Ngay tại giây phút ấy, tôi thảng thốt nhận ra người muốn mời mình nhảy chính là Vua chích chòe. Quá xấu hổ, tôi dùng hết sức thoát khỏi bàn tay nhà vua. Cuối cùng, tôi vẫn bị kéo đến giữa phòng. Và rồi, sự cố bất ngờ đã xảy đến, hai cái nồi bị tuột dây, rơi xuống nền nhà. Tất cả mọi người đều "ồ" lên một tiếng. Thật tồi tệ làm sao! Tôi chẳng mảy may suy nghĩ, nhấc đôi chân nhỏ bé lên chạy thoát. Tuy nhiên, khi mới tới cầu thang, tôi lại bị một người lôi lại. Hóa ra là Vua chích chòe. Đầu óc tôi vô cùng mù mịt, hoảng loạn, không hiểu chuyện gì xảy ra. Thấy tôi như vậy, chàng đã nhỏ nhẹ nói bên tai, giải thích đầu đuôi mọi chuyện. Nào là việc đóng giả người hát rong, kị sĩ cưỡi ngựa ngoài chợ. Nào là việc muốn chỉnh sửa lại tính nết kiêu căng, ngông cuồng của tôi. Mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ. Đứng trước những hành động xấu xí mà chính mình làm ra, tôi chỉ biết òa khóc "Em đã làm những điều sai trái, thật không xứng đáng là vợ anh". Với tấm lòng thương yêu, bao dung, chàng đã đáp rằng "Em đừng buồn nữa, những ngày cay đắng đã qua, giờ chúng ta hãy làm đám cưới". Cuối cùng, tôi đã sóng đôi đi cùng nhà vua dưới những lời chúc phúc từ khách khứa. Lễ kết hôn hôm đấy diễn ra rất thành công, tốt đẹp.
Bài làm 2:
Tôi chính thức trở thành một người phụ bếp trong cung sau biết bao nhiêu việc làm không thành công. Hàng ngày, tôi bỏ phần cơm của mình vào hai chiếc nồi con buộc chặt ở hai bên tạp dề để về nhà ăn cùng chồng mình.
Hôm ấy trong cung tổ chức hôn lễ cho hoàng tử, con đầu lòng của nhà vua. Trước cảnh tượng nguy nga, lộng lẫy kia, tôi tủi cho chính bản thân mình. Cũng chỉ vì cái tính kiêu căng, ngông cuồng của mình đã khiến tôi trở nên thấp hèn và khổ cực như bây giờ.
Bỗng nhà vua bước lại, nắm lấy tay tôi mời tôi nhảy khiến tôi sợ hãi vô cùng. Nhanh chóng tôi nhận ra đó là Vua chích choè. Sự thật này càng khiến tôi bối rối. Tôi né tránh nhưng đã bị vua kéo vào giữa phòng làm dây buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì vung ra khắp nền nhà.
Tôi vô cùng xấu hổ trước những ánh mắt tò mò và lời gièm pha của những người chứng kiến. Sợ hãi, tôi càng cố gắng bỏ chạy nhưng vẫn bị vua chích choè giữ lại. Chàng nói với tôi rằng chàng chính là người hát rong, chàng kị sĩ. Chàng làm tất cả những việc này cũng vì muốn uốn nắn tính kiêu ngạo, ngông cuồng của tôi. Tôi khóc vì nhận ra những điều sai trái của mình. Sau đó, hôn lễ của Vua chích choè với tôi đã diễn ra rất vui vẻ và hạnh phúc.