Gợi ý:
Nội dung kể tương tự bài tập 1, nhưng khác về nhân vật kể chuyện (Vua chích choè). Mục đích của yêu cẩu này là để em biết chuyển cách xưng hô, thay đổi lời nói, giọng nói phù hợp. Chuyện được kể bởi một ông vua, lại là chồng của nhân vật trong truyện, cho nên lời kể, giọng kể phải phù hợp với vị thế, vai trò, tình cảm của nhân vật kể chuyện.
Đề bài: Kể lại đoạn cuối truyện Vua chích choè (từ Giờ đây công chúa là một chị phụ bếp đến hết) theo lời kể của Vua chích choè
Bài làm 1:
Giờ đây công chúa là một phụ bếp, việc gì nàng cũng phải làm. Hai bên tạp dề buộc chặt hai chiếc nồi con, nàng bỏ phần cơm của mình vào đó và mang về nhà để chúng tôi cùng ăn. Tôi vờ tổ chức hôn lễ cho nhà vua trong cung, nàng cũng tò mò len vào đứng trước cửa ngó vào. Tôi biết nàng thấy buồn tủi nhưng chỉ có làm vậy mới có thể thay đổi được tính tình kiêu căng, ngông cuồng của nàng. Kẻ hầu người hạ ra vào tấp nập, thỉnh thoảng họ ném cho đồ ăn thừa nàng cũng cúi nhặt cho vào nồi. Tôi tiến đến nắm tay nàng, nàng sợ hãi giật tay lại. Nàng đã nhận ra vị Vua chích chòe - người từng bị nàng chế giễu trước đây. Nàng bối rối, xấu hổ trước sự cười chê và chêm pha của quan khách và vùng chạy ra cửa. Tôi đã kéo nàng lại và nói cho nàng biết Vua chích chòe và người ở cùng nàng trong căn túp lều lụp xụp đó là một, đều là tôi. Tôi rất thương và yêu nàng, nhưng để thay đổi tính tình của nàng mà tôi đành phải khiến nàng sống khổ sở. Nàng bật òa lên khóc, nàng đã nhận ra sự sai trái trước kia của mình và hiểu sự khốn khổ của những người dân lao động nghèo. Tôi an ủi nàng và đưa nàng vào thay quần áo, chúng tôi tiếp tục lễ cưới trong sự hân hoan của mọi người.
Bài làm 2:
Vợ tôi chính thức trở thành một người phụ bếp trong cung sau biết bao nhiêu việc làm không thành công. Công việc của cô ấy rất vất vả. Hàng ngày, cô ấy bỏ phần cơm của mình vào hai chiếc nồi con buộc chặt ở hai bên tạp dề để về nhà ăn cùng tôi.
Hôm ấy trong cung tổ chức hôn lễ cho hoàng tử, con đầu lòng của nhà vua. Tôi vẫn luôn dõi theo từng hành động của vợ. Tôi nhận thấy ánh mắt vô cùng buồn tủi của cô ấy trước cảnh tượng nguy nga, lộng lẫy của buổi tiệc. Hình như cô ấy đã nhận ra sai lầm của bản thân mình khi cố gắng thể hiện cái tính kiêu căng, ngông cuồng.
Có lẽ cô ấy đã nhận ra sai lầm của mình, tôi quyết định nói thật thân phận của mình cho cô ấy biết. Tôi bước lại, nắm lấy tay cô ấy mời nhảy. Hành động của tôi đã khiến cô ấy sợ hãi vô cùng. Rồi khi nhận ra tôi chính là Vua chích choè, cô ấy lại càng xấu hổ, cố né tránh, bỏ chạy. Tôi không thể để cô ấy đi nên đã thừa nhận rằng mình chính là người hát rong, là chàng kị sĩ. Tôi làm tất cả những việc này cũng vì muốn uốn nắn tính kiêu ngạo, ngông cuồng của cô ấy. Cô ấy đã khóc rất nhiều khi nhận ra những điều sai trái của mình. Sau đó, hôn lễ của tôi và cô ấy đã diễn ra rất vui vẻ và hạnh phúc.