Gợi ý:
Mục đích của bài tập 2 là để em hiểu được rằng: cùng một phẩn chuyện, nhưng do người kể khác nhau, cho nên có những chỗ không giống nhau. Các bước cần làm cũng tương tự bài tập I. Tuỵ nhiên, cẩn lưu ý một số điểm khác biệt:
- Khác biệt về cách xưng hô: Với người nghe, nhân vật kể chuyện cũng xưng tôi (ngôi thứ nhất). Trong quan hệ với các nhân vật khác, gọi vợ là nàng, tự xưng là ta, nhưng với hai cô chị thì quan trạng phải tự xưng là tôi, và nếu gọi trực tiếp thì dùng các chị, nếu nói gián tiếp thì dùng các bà ấy.
- Khác biệt về các chi tiết được kể lại: Quan trạng chỉ có thể kể về những gì xảy ra từ khi gặp lại vợ trên đảo cho đến hết truyện. Muốn kể lại đoạn vợ gặp nạn trước đó, phải nói thêm, chẳng hạn: cô ấy kể lại tôi mới biết rằng...
Bài làm 1:
Hôm ấy, tôi dậy từ rất sớm. Ngày cưới mà, tôi muốn bản thân trở nên đẹp đẽ để xứng với nàng hơn. Do đó, tôi biến thành một chàng trai tuấn tú, khôi ngô.
Sau lễ cưới, tôi và vợ ở riêng trong một căn nhà gỗ. Ngày qua ngày, cả hai sống rất hòa hợp, yên ấm, luôn yêu thương nhau. Nàng lo cho tôi từng miếng cơm, ngụm nước. Đặc biệt, suốt thời gian tôi ôn luyện, thi cử, nàng đã dốc lòng bồi bổ, chăm sóc. Cuối cùng, tôi cũng không phụ tấm lòng của nàng, thi đỗ Trạng nguyên. Là một quan trạng, tôi phải đảm đương vô vàn công việc cao cả, trong đó có đi sứ. Trước lúc lên đường, tôi không an tâm nên dặn vợ phải luôn mang theo người ba món đồ: hòn đá lửa, con dao và hai quả trứng gà. Hai tuần sau, vợ tôi xảy ra chuyện. Mãi sau, khi vợ chồng gặp nhau trên đảo hoang, nàng mới kể cho tôi nghe tất thảy mọi việc. Ngày đi sứ trở về, tôi phải đi qua một vùng biển. Thuyền nhẹ nhàng lướt trên sóng nước, gió mạnh thổi căng cánh buồm. Bỗng nhiên, thấp thoáng đằng xa có tiếng gà gáy. Tôi lấy làm lạ nên lệnh cho thuyền ghé vào bờ. Thật không ngờ tôi gặp lại vợ trong tình cảnh này. Hóa ra, hai người chị với dã tâm độc ác đã lên âm mưu đẩy em gái xuống biển, nhằm chiếm vị trí vợ quan trạng. Tuy vợ tôi bị cá kình nuốt vào bụng nhưng nhờ có con dao nên nàng thoát nạn.
Trở về nhà, tôi dặn "Lúc nữa tiệc mừng diễn ra, nàng hãy khoan lộ mặt. Khi nào ta gọi thì hãy ra". Nghe vậy, vợ tôi kiên nhẫn ngồi ở trong buồng. Càng về trưa, buổi tiệc càng đông người tới dự. Tất nhiên, không thể thiếu hai bà chị vợ "quý hóa" được. Hai người này nhìn thấy tôi thì òa khóc nức nở, tỏ ra thương xót em gái. Tôi chẳng nói chẳng rằng, thầm ghét bỏ hạng người tâm địa ác độc. Đợi mãi, buổi tiệc cũng kết thúc. Lúc này, tôi mới cho gọi vợ ra ngoài. Hai bà chị thấy vậy thì đứng chôn chân tại chỗ, mặt tái mét. Mãi về sau, tôi nghe tin từ bố mẹ vợ rằng họ đã bỏ nhà ra đi, không rõ tung tích.
Bài làm 2:
Cưới được cô Út dịu dàng, nết na làm vợ, tôi quyết định bỏ luôn vỏ sọ dừa để biến thành chàng trai tuấn tú, sánh bước bên nàng. Mọi người trong làng ai cũng chúc phúc cho tôi, còn hai cô chị vợ thì ghen tức ra mặt. Chắc họ chẳng thể ngờ được có một ngày tôi lại mang hình hài này.
Thời gian sau, tôi cố gắng học hành để thi cử thành danh. Mùa thi năm ấy, tôi đỗ trạng nguyên, rồi được vua sai đi sứ nước láng giềng.Trước khi chia tay vợ, tôi có đưa cho nàng một con dao, hai hòn đá và hai quả trứng tôi dặn dò vợ cẩn thận tôi mới yên tâm lên đường. Tôi đi sứ không bao lâu thì trở về. Trên đường trở về, tôi đi qua một hòn đảo hoang, thấy trên bờ có tiếng gà gáy lạ. Linh tính mách bảo cho tôi có điều gì đó bí ẩn, tôi bèn cho thuyền cập bến đi vào hòn đảo. Tôi rất bất ngờ khi thấy vợ tôi đang một mình cô quạnh nơi đảo hoang. Vợ tôi khóc nức nở kể chuyện cho tôi nghe rằng, lúc tôi đi chưa được bao lâu, hai cô chị ghen ghét với vợ tôi, nên rủ vợ tôi đi chèo thuyền rồi đẩy nàng xuống biển. Nàng đã bị cá kình nuốt vào bụng. Vợ tôi ghi nhớ lời tôi dặn, nên mang theo những thứ tôi chuẩn bị bên mình, nàng lấy con dao mổ bụng cá, rồi lên bờ đánh hai hòn đá ra lửa nướng thịt cá ăn. Hai quả trứng nở thành một đôi gà đẹp làm bạn với nàng. Nghe lời vợ kể mà tôi càng thấy thương vợ nhiều hơn, lại giận hai người chị vợ ác độc.
Tôi đón nàng lên thuyền để trở về. Tới nhà, tôi ở tiệc linh đình mời bà con làng xóm. Hai cô chị vợ thấy thế đến, khóc lóc thương tiếc vợ tôi vì sự ra đi của vợ tôi. Tôi không nói gì, lúc ấy vợ tôi trong nhà đi ra, hai cô chị xấu hổ quá không nói gì lặng lẽ bỏ đi biệt tích. Từ ấy, gia đình tôi sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau. Những sóng gió, thử thách đã khiến chúng tôi gắn bó và trân trọng nhau nhiều hơn.