"Nhân vật bi kịch vừa có tội lại vừa không có tội”. Lấy câu văn trên làm câu chủ đề, hãy viết một đoạn văn (khoảng 10 - 12 câu) - Đoạn văn 1
Trong tác phẩm "Vĩnh biệt Cửu Trùng Đài", Nguyễn Huy Tưởng đã xây dựng thành công hình tượng Vũ Như Tô - người nghệ sĩ tài hoa say mê cái đẹp nhưng lại mang trong mình những bi kịch đau đớn của kiếp người nghệ sĩ chân chính. Vũ Như Tô là một kiến trúc sư thiên tài với khát vọng sáng tạo nên một công trình nghệ thuật vĩ đại cho đất nước: Cửu Trùng Đài. Tuy nhiên, ông cũng là một con người đầy mâu thuẫn và sai lầm. Ông quá say sưa với ước mơ cá nhân mà quên đi lợi ích của dân chúng. Sự tham lam, độc đoán của ông đã khiến cho nhân dân phải chịu cảnh khổ cực, đói nghèo. Vì vậy, họ đã nổi dậy giết chết Vũ Như Tô như một hành động trả thù cho nỗi oan khuất của mình. Nhân vật Vũ Như Tô là biểu tượng cho sự mâu thuẫn giữa khát vọng sáng tạo nghệ thuật cao cả và thực tế xã hội đầy bất công, tàn bạo. Ông là nạn nhân của chế độ phong kiến thối nát, đồng thời cũng là kẻ gây ra bi kịch cho chính bản thân mình. Cái chết của Vũ Như Tô là lời tố cáo đanh thép đối với chế độ phong kiến và khẳng định giá trị nhân đạo sâu sắc của tác giả. Qua đó, ta thấy được số phận bi thảm của người nghệ sĩ chân chính trong xã hội cũ. Họ luôn phải đấu tranh giữa lý tưởng nghệ thuật cao đẹp và hiện thực phũ phàng. Đồng thời, tác phẩm cũng đặt ra vấn đề về mối quan hệ giữa nghệ thuật và cuộc sống. Nghệ thuật cần phải phục vụ cho lợi ích của nhân dân chứ không thể tách rời khỏi đời sống xã hội.
"Nhân vật bi kịch vừa có tội lại vừa không có tội”. Lấy câu văn trên làm câu chủ đề, hãy viết một đoạn văn (khoảng 10 - 12 câu) - Đoạn văn 2
Sau khi học tác phẩm kịch, em thấy rằng nhân vật bi kịch vừa có tội lại vừa không có tội. Nhân vật bi kịch như một bức tranh với nhiều mảng sắc thái khác nhau. Họ đối diện với những quyết định khó khăn, đôi khi phải chịu trận đấu với bản thân để tìm ra lối thoát cho mình. Trái tim họ đầy những xúc cảm phức tạp, không thể đơn giản hoá trong một lời giải thích. Đó chính là cái đẹp và đau thương của sự đa chiều trong con người. Điển hình cho nhân vật bi kịch “vừa có tội lại vừa không có tội” là Vũ Như Tô trong vở kịch cùng tên của Nguyễn Huy Tưởng. Hành động của ông là có tội vì đã tiếp tay cho bạo ngược, nhưng đồng thời cũng không có tội bởi xuất phát từ lòng yêu nước và khao khát cống hiến cho nghệ thuật. Sự bi kịch của Vũ Như Tô chính là ở chỗ: ông ý thức được sai lầm của mình, nhưng không thể quay đầu. Khi Cửu Trùng Đài bị phá hủy, ông cũng tự sát để kết thúc bi kịch cuộc đời. Họ là những con người đáng thương, đáng trách, nhưng đồng thời cũng là những tấm gương sáng để chúng ta học hỏi và rút ra bài học cho bản thân.
"Nhân vật bi kịch vừa có tội lại vừa không có tội”. Lấy câu văn trên làm câu chủ đề, hãy viết một đoạn văn (khoảng 10 - 12 câu) - Đoạn văn 3
Trong vở kịch Lơ Xít, Rô-đri-gơ đã ra tay giết chết cha của người con gái mà mình yêu thương nhất. Hành động đó của anh không chỉ khiến Si-men mất cha, trở thành người mồ côi, mà còn giết chết tình yêu sâu đậm của cả hai người. Nhưng chúng ta không thể trách Rô-đri-gơ vì hành động đó, bởi đó là điều mà anh bắt buộc phải làm để bảo toàn danh dự cho bản thân, cho cha và gia tộc của mình. Nếu không giết cha của Si-men, anh sẽ đánh mất đi danh dự và sự chính trực - điều anh luôn tự hào bấy lâu nay và còn xem trọng hơn mạng sống của chính mình. Và rồi anh sẽ phải sống trong tủi nhục và sự dằn vặt đến từ cha, từ những người anh em trong dòng tộc và từ chính bản thân. Cùng với đó, dù cho Rô-đri-gơ không ra tay, thì những người khác trong gia tộc của anh cũng sẽ cầm gươm và giết chết cha của Si-men - một điều buộc phải diễn ra trong guồng xoay của bi kịch. Do đó, hành động của Rô-đri-gơ là tất yếu, không thể nào thay đổi được. Anh ta đáng trách vì đã giết cha của người mình yêu, nhưng cũng thật đáng thương bởi không phải chủ đích của anh ta mong muốn điều đó, mà tất cả là do vòng xoáy của cuộc đời. Vì vậy mà Si-men tuy đau khổ vô cùng trước cái chết của cha cũng không thể oán than, trách móc Rô-đri-gơ khi anh đến tự thú trước mặt cô. Suy cho cùng, cả Rô-đri-gơ, Si-men và cha của cô đều là những nạn nhân của bi kịch xã hội, dù có vẫy vùng như thế nào cũng chẳng thể thoát ra được. Do đó, người ta vẫn thường nói rằng, nhân vật trong vở kịch vừa có tội nhưng cũng không có tội.