Cảm nghĩ về vui buồn tuổi thơ - Bài 1
Tuổi thơ tôi cũng gắn liền với những cánh đồng quê mênh mông, nơi mà mỗi buổi chiều, tôi cùng đám bạn lại kéo nhau ra thả diều. Những cánh diều bay cao trên bầu trời xanh ngắt, mang theo những giấc mơ tuổi nhỏ, đôi khi thật ngô nghê, hồn nhiên. Có lần tôi cùng cậu bạn thân quyết tâm làm một con diều thật lớn, cả buổi sáng loay hoay với những tấm giấy báo cũ và khung tre mà ông nội tôi chẻ sẵn. Cuối cùng, khi tác phẩm hoàn thành, chúng tôi hồ hởi chạy ra đồng, buộc dây thật chắc và cùng nhau thả con diều lên trời. Niềm vui sướng vỡ òa khi con diều từ từ bay lên, gió thổi lồng lộng, và cả hai đứa chúng tôi đứng ngẩn ngơ nhìn theo với ánh mắt đầy tự hào.
Nhưng rồi, có những chiều mưa bất chợt đến, bọn trẻ chúng tôi đành nhìn mưa qua khung cửa sổ, lòng buồn rười rượi vì không được ra ngoài chơi. Tôi còn nhớ rõ cái cảm giác ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm, mắt ngước nhìn những giọt mưa tí tách trên mái hiên, lòng bâng khuâng như đánh mất một điều gì quý giá. Tuy nhiên, chính những khoảnh khắc đó lại khiến tuổi thơ thêm phần trọn vẹn, với đầy đủ cả niềm vui lẫn nỗi buồn, nhẹ nhàng mà sâu lắng, và luôn là phần ký ức mà tôi mang theo suốt đời.
Cảm nghĩ về vui buồn tuổi thơ - Bài 2
Thời gian trôi qua thật nhanh chóng! Mới đây còn vui chơi vô tư, giờ đây tôi đã là học sinh lớp bảy. Tôi rất nhớ những ngày vui vẻ của tuổi thơ. Ngày xưa, chẳng cần suy nghĩ nhiều, tuổi thơ của tôi là những chuỗi ngày đáng nhớ.
Gần đây, Tết Trung Thu khiến tôi nhớ về khi tôi mới bốn tuổi. Vào dịp đó, ba mẹ dẫn tôi đi mua lồng đèn. Đường phố đông đúc, cả gia đình khó khăn lắm mới vào được tiệm lồng đèn. Đứng trước những chiếc lồng đèn đủ màu sắc, tôi cảm thấy choáng ngợp. Ba nói: “Văn, con chọn một chiếc đi.” Tôi không biết chọn cái nào, nên chỉ nhỏ nhẹ: “Con muốn mua tất cả!” “Lựa nhanh lên con” - mẹ thúc giục. Sau khi nhìn kỹ, tôi thấy chú bướm hồng nhỏ xinh đang đứng cạnh siêu nhân. Tôi thích màu hồng, nên đã chỉ vào nó và yêu cầu mua. Chú bán hàng lấy lồng đèn bướm cho tôi. Ôi, nó thật dễ thương! Mặc dù không to như những chiếc khác, nhưng với màu hồng và đôi cánh, cùng những sợi dây tua rua, nó thật ấn tượng. Khi bật công tắc, nó chạy vòng quanh và ánh sáng rực rỡ. Tôi rất thích!
Đêm đó, tôi không thể ngủ được. Nằm trên giường nhỏ, tôi xoay qua xoay lại và suy nghĩ về Tết Trung Thu. “Tết Trung Thu sẽ như thế nào?”, “Có vui không?”, và rất nhiều câu hỏi khác. Cuối cùng, tôi cũng ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, tiếng ồn từ ngoài xóm khiến tôi tỉnh giấc. Thì ra, các bạn nhỏ đang chuẩn bị cho Tết Trung Thu. Khi tôi bước xuống, mẹ cầm một chiếc đầm đỏ nhạt lai vàng và hỏi: “Văn, thử xem bộ này có hợp không?” Áo mới làm tôi thích Tết này hơn. Có đồ chơi mới, quần áo mới, và bánh Trung Thu thơm ngon. Tối đến, con hẻm trở nên náo nhiệt với lồng đèn và âm nhạc Trung Thu. Trẻ con chạy quanh với lồng đèn, người lớn chuẩn bị đồ ăn và thưởng thức trăng. Những khoảnh khắc đó vẫn còn mãi trong lòng tôi.
Mong rằng những truyền thống văn hóa tốt đẹp sẽ luôn được gìn giữ và trân trọng.
Cảm nghĩ về vui buồn tuổi thơ - Bài 3
Tuổi thơ là một phần của cuộc sống mỗi người, vui có buồn có. Nhưng khi thời gian qua đi, tất cả những phần kí ức ở lại phía sau đều vô giá. Đối với tôi, chúng mang lại một cảm xúc thật dễ chịu. Xin bạn hãy lắng nghe nó.
Chợt nhớ lại những ngày trưa hè chói chang, ve kêu inh ỏi nghe điếc đầu, nguyên lũ trẻ tầm bày tám tuổi đầu không đội mũ dắt nhau khẽ trèo sang vườn nhà hàng xóm. Đứa nào cũng đi chân trần, tự nói rằng mình là bạn thân của nắng và gió, hơn hẳn những đứa con nít thành thị. Mặc dù chỉ là trẻ con, chúng tôi đã hiểu được những thứ có giá trị thật sự trong cuộc sống. Nhưng chẳng ai quan tâm điều đó đâu, vì trước mắt là những trái ổi xanh mướt, mập mạp, to bằng nắm tay người lớn. Hạnh phúc hiện tại của tụi tôi rất thực tế, đó là những thứ lấp đầy cái bụng của mình. Đó là một triết lý khá buồn cười của những đứa tôi – người tự cho mình là nhà lãnh đạo của cả nhóm (cũng là đầu têu trò hái trộm ổi). Tôi lúc đầu đứng lên chỉ đạo nghe hùng hồn lắm, nhưng khi bị chó rượt thì bị cả đám bỏ lại sau. Buổi trưa đang yên tĩnh bị tiếng cười giòn giã của lũ quỷ nhỏ ấy làm xao động.
Tuổi thơ sẽ mất đi hương vị đậm đà khi không có kỉ niệm buồn. Điểm kém là một ví dụ điển hình. Nhưng từ chính thất bại đó đã bồi đắp thêm kinh nghiệm cho bản thân, từ đó mới có được tôi của hôm nay, một tôi thật sự thành công. Hiếm ai biết được sau bức màn hiện tại là quá khứ đầy lỗi lầm. Khi nhỏ, tôi luôn tự trách mình sao ngốc quá. Rồi theo thời gian, đến độ tuổi biết suy nghĩ chín chắn, tôi hiểu ra rằng tôi đã từng là trẻ con nên có sai cũng không sao.
Hơn cả những gì đang có ở hiện tại, bất kỳ ai cũng có một tuổi thơ dữ dội đầy ắp những kỉ niệm vui buồn. Đối với tôi, những giây phút khiến mình xấu hổ nhất trong quá khứ đã qua đi, giờ chỉ còn lại bốn chữ tuổi-thơ-thân-yêu vô giá mà ai cũng muốn trở lại, kể ra với gió mây. Vũ trụ bao la, không gian rộng lớn, có ai nỡ quên tuổi thơ? Có ai nỡ quên cái cảm giác khi cắn sâu vào trái ổi ngọt ngào? Nếu bạn quên, xin hãy nhớ lại từng hương vị đó, hương vị của ánh nắng chan hòa, mùi thơm ngào ngạt của bông lúa trĩu nặng ngoài đồng đi, rồi sẽ không bao giờ nhỡ một chi tiết nào của chuyến phiêu lưu thú vị thời ấu thơ.
Cuộc đời là một chuyến phiêu lưu dài, những nơi bạn đặt chân qua chính là nhà, và quá khứ cũng vậy. Thực tại mang nhiều lo toan, bộn bề, nhưng sâu thẳm trong trái tim là nơi cất giữ một góc nhỏ với tên gọi tuổi thơ, xoa dịu đi sự vội vã của nhịp sống hiện đại. Trong bạn và tôi đã, đang và sẽ mãi mãi là một đứa trẻ bảy tám tuổi với niềm hạnh phúc cỏn con là lấp đầy cái bụng với thật nhiều ổi xanh hái trộm từ nhà hàng xóm.
Cảm nghĩ về vui buồn tuổi thơ - Bài 4
Ai cũng có một tuổi thơ trong tim và tôi cũng vậy, tuổi thơ trong tôi đẹp lắm. Đến giờ khi đã trưởng thành, tôi luôn muốn có trên tay một tấm vé trở về tuổi thơ để sống với những vui buồn mà quãng thời gian đầy kỷ niệm này mang tới cuộc đời tôi.
Đối với tôi, tuổi thơ là khoảng thời gian vô tư, hồn nhiên với những đám bạn. Ở cái độ không lo không nghĩ, được tự do vui chơi và làm những điều mình thích. Khoảng thời gian ấy chứa đựng đầy khoảnh khắc, cảm xúc và hình ảnh khó quên và có lẽ không thể nào tìm thấy được khi lớn lên. Đó là sợi dây kết nối giữa quá khứ và hiện tại, một khoảng thời gian không thể quên được gìn giữ trong tâm trí mỗi người.
Tôi còn nhớ, khi xưa cứ mỗi trưa dù nắng hay mưa, dù trời có nóng hay lạnh mấy đứa trẻ con chúng tôi đều trốn cha mẹ để tụ tập lại chơi với nhau. Bố mẹ hay bắt chúng tôi ngủ trưa, nhưng cứ chờ bố mẹ ngủ hết là chúng tôi lại rón rén bước ra. Chúng tôi cùng chơi trò gia đình, chơi đồ hàng,.. vui lắm, mà cũng sợ lắm. Sợ bị bố mẹ bắt về ngủ, sợ bị mắng. Nhưng tuổi thơ mà, dù cho có sợ chúng tôi vẫn cứ đúng hẹn là lại trốn đi chơi. Chúng tôi cười, những nụ cười vô tư của những đứa trẻ. Giọng nói cứ vang lên giữa xóm làng. Cũng đôi lúc chúng tôi giận dỗi, buồn bực vì không được chơi với nhau, hay trong nhóm xảy ra những vấn đề vô cớ. Lúc buồn, lúc vui cứ lẫn lộn, những kỷ niệm tuổi thơ trong tôi là trong sáng và đẹp đẽ nhất. Đến bây giờ, khi lớn lên mỗi người một nơi, không còn được gặp thường xuyên như trước tôi lại càng nhớ về những ngày xưa. Càng lớn những tiếng cười không còn vô tư như trước. Điều duy nhất còn đọng lại là những tình cảm hồn nhiên, những ký ức tươi đẹp còn đọng lại trong tâm trí.
Tôi rất nhớ và sẽ mãi nhớ về tuổi thơ. Tuổi thơ tươi đẹp khiến tôi trở thành một người luôn vui tươi. Tôi tự hào vì mình cũng có những kỷ niệm đáng nhớ, không thể nào quên. Tôi yêu tuổi thơ của mình, những người tôi gặp và làng quê nơi cất giữ tuổi thơ ấy. Thời gian trôi đi nhưng những dấu vết tuổi thơ vẫn sẽ đọng lại, nó sẽ trở thành hành trang cùng tôi lớn lên và đồng hành tới suốt cuộc đời này,
Tuổi thơ là khoảng thời gian tươi đẹp với những cảm xúc vui buồn đan xen và có lẽ không ai có thể quên đi. Chúng ta luôn hy vọng có một tấm vé quay trở về tuổi thơ nhưng điều đó là không thể. Dù không thể quay lại nhưng tuổi thơ vẫn sẽ mãi cạnh bên ta và là mảnh ký ức không thể tách rời.